Câu chuyện về tình huống tiến thoái lưỡng nan
của Bobby Fishy

12 phút để đọc 

Nguyễn Tuấn Long
Soạn bài viết: Nguyễn Tuấn Long

Ngày xửa ngày xưa, ở Transylvania, có một vị bá tước ma quái từng sinh sống, có tên là Dracula. Môn thể thao chính yếu mà vị bá tước này hay tập luyện – như chúng ta đã biết – là “hút máu thần công”. Thời gian trôi đi, bá tước dần trở nên chán trò này. Hắn ta quyết định phải học một cái gì đó mới, để làm cuộc sống kéo dài hàng thế kỷ trở nên thú vị hơn. Đó phải là một lĩnh vực vừa mang tính thử thách về trí tuệ, và mặt khác cũng tôn vinh bản năng sát thủ của mình. Và hắn tìm thấy môn… cờ vua.hình ảnh bài viết Câu chuyện hư cấu về tình thế tiến thoái lưỡng nan của Fishy

Trời ơi, khả năng chơi cờ của bá tước Dracula ngày càng trở nên bá đạo. Và trong một thời gian ngắn thôi, hắn ta đã hạ gục hầu như tất cả những kỳ thủ giỏi nhất ở những vùng lân cận. Màn trình diễn của Dracula khủng đến nỗi, hắn tự tin chơi ở đẳng cấp cao hơn, bắt đầu bằng việc đánh bại một kiện tướng có danh hiệu, rồi sau đó là một kiện tướng quốc tế thường xuyên được ca tụng. Tất cả đều bị diệt gọn trong 25 nước, hoặc ít hơn.

Kể từ đó, Dracula càng trở nên hống hách. Hắn thách thức thế giới tìm ra một con người nào đó có khả năng đánh bại hắn. Hoặc nếu không, hắn sẽ giải nghệ vì quá chán, muốn thua một trận mà cũng không được.

Fidd’le-Dee, hiệp hội cờ vua toàn cầu đề nghị phong tặng danh hiệu “Siêu anh hùng cờ vua” hoặc cái gì đó đại loại như “Vô địch thế giới”, nhưng bá tước dơi nhất mực từ chối:

“Con người các ngươi hãy cứ giữ lấy mớ danh hiệu rồi chất đầy tủ lạnh luôn đi!!! "

Một sự xúc phạm nặng nề! Nói thế khác nào sỉ nhục những bộ não thiên tài của con người chỉ giống… thịt đông lạnh. Nhưng mà ai có thể đánh bại đứa con hợm hĩnh của loài dơi bây giờ. Xem chừng không ai còn đủ can đảm để đấu với bá tước ma quỷ nữa, khi biết rằng những người từng thách đấu tự dưng bây giờ trở nên câm lặng, u ám, tiêu tan hoàn toàn nhuệ khí. Họ không hiểu sao cũng nghỉ chơi cờ vua luôn. Một vài người gợi ý hay là Dracula chơi với Fritz, DeepBlue hay Captain Melon trên Blog Cờ Vua đi, nhưng hắn một mực từ chối. Hắn nói rằng hắn chỉ muốn đấu với con người bằng xương bằng thịt, chứ không phải mấy cái hộp cắm điện.

Môn thể thao mà con người hết mực yêu thích dần chết mòn đi. Chúng ta cần một vị anh hùng bằng xương bằng thịt, nhưng sao tìm hoài mà chẳng thấy…

Thế rồi thế giới chợt nhớ đến Bobby Fishy – cựu vô địch nước Mỹ. Ông ấy đã giải nghệ từ lâu, không còn chút vương vấn giang hồ từ sau khi buông lời cáo buộc Fidd’le-Dee là tập đoàn tội phạm bị thao túng bởi băng đảng Mafia của Nga. Giờ đây, Bobby Fishy là tia hi vọng duy nhất. Cả thế giới mong chờ trận đấu này. Các nhà tài trợ đổ xô vào treo thưởng nhiều triệu đô nếu Bobby Fishy có thể giành chiến thắng.

hình ảnh bài viết Câu chuyện hư cấu về tình thế tiến thoái lưỡng nan của Fishy
Bobby Fishy tái xuất. Giờ đây ông là tia hi vọng cuối cùng của loài người.
Sau rất nhiều cuộc thảo luận và tranh cãi từ các bên, tất cả đi đến kết luận: sẽ chỉ có một ván cờ duy nhất giữa Bobby Fishy và Dracula. Trận đấu sẽ diễn ra ở Las Vegas – trung tâm cờ bạc của thế giới. Bobby Fishy đến Las Vegas vào ngày trước trận đấu. Ông hoàn toàn cảm thấy thư giãn và rất rất tự tin. Nhiều năm thoái ẩn giang hồ không thể làm cho kỹ năng chơi cờ của ông thuyên giảm. Và nhiều người cũng không hề biết rằng, dù không còn tham gia thi đấu chính thức, Bobby vẫn thường xuyên chơi cờ thư tín (bí mật, và dùng tên giả, dĩ nhiên rồi!). Bobby nắm được những xu thế khai cuộc hiện đại nhất, và kỹ thuật trung cuộc tàn cuộc của ông thì vẫn sắc sảo không thể nghĩ bàn. Ông thậm chí không một chút nghi ngờ về khả năng hạ gục bá tước Dracula. Chỉ duy nhất có một thứ làm Bobby bận tâm. Khi ông phân tích các ván đấu mà bá tước Dracula đánh với những Đại kiện tướng hàng đầu của thế giới, ông rất ngạc nhiên khi những tay cờ xuất chúng đều phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn nào đó ngay sau khai cuộc, để rồi đều bị thua. Bobby đã cố hỏi chuyện, phỏng vấn, nhưng tất cả đều né tránh ông như một thứ bệnh dịch. Tất cả họ – như đã nói đều nghỉ chơi cờ sau ván đấu với Dracula. Họ cũng từ chối đưa ra bất cứ lời giải thích hay bình luận nào. Đau đầu suy nghĩ mà chẳng có được chút manh mối nào, Bobby cuối cùng quyết định đi ngủ sớm, để mai rồi tính.

ẦM!!!

Một tiếng động mạnh vào nửa đêm đã đánh thức Bobby. ông bật dậy, nhìn thấy cửa sổ phòng mình chợt mở toang, và một làn hơi sương lạnh đến ghê người tràn vào căn phòng. Làn khói mờ ảo đó di chuyển đến chân giường của Bobby,đông tụ lại và trong phút chốc, dần hiện rõ hình dạng một người đàn ông, vận đồ đen, với đôi cánh nhọn hoắc. Ngay lập tức, Bobby nhận ra đó là ai (chính xác hơn: đó là thứ gì). Bá tước Dracula!!!

Bobby giật bắn người, nhảy xuống giường, bản năng bảo ông phải chạy trốn đi, nhưng làm sao có thể được, khi chung quanh ông là bốn bức tường… Dracula giương đôi cánh sắc lẹm ra dọa dẫm. Bobby run lẩy bẩy, như tưởng tượng ra được cảnh một nạn nhân bất hạnh nào đó bị hắn vồ lấy.

Ông nói không thành tiếng: “Ngươ… ngươi muốn gì?”

– “Ngươi phải thua vào trận đấu ngày mai, và không được nói với bất kỳ ai khác. Nếu dám làm trái, thì dù ngươi có đi đâu ta cũng sẽ tìm ra, và hút ngươi sạch máu luôn.”

Sau khi rít lên chậm rãi từ từ như muốn Bobby phải nuốt lấy rõ ràng từng chữ, hắn cười một tràng the thé đầy ghê rợn, rồi lại dần chuyển đổi hình dạng thành làn khói trắng và tan biết vào màn đêm. Dư âm giọng cười của hắn vẫn ở đó phải đến một lúc sau…

Căn phòng lại trở nên yên lặng. Cửa sổ đóng lại như chưa từng có gì xảy ra. Bobby ngồi xuống giường sau khi đã định thần lại được. ông ta cố thuyết phục mình rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng khi Bobby nhìn xuống phía chân giường, vẫn còn đó vết máu đọng từ đôi cánh của Dracula. Bobby nhận ra rằng mình không có nằm mơ. Phải làm gì bây giờ? Ngồi bất động vài tiếng đồng hồ, cho đến khi trời gần sáng, Bobby quyết định – lần đầu tiên trong cuộc đời của mình – sẽ đấu để bị thua. Bobby là một người cực ghét gian lận. ông yêu cờ vua nhưng cũng còn yêu cuộc đời này. Có thể nào khác bây giờ? Chẳng lẽ lại chịu bỏ mạng vì một ván đấu vớ vẩn.

Ánh dương dần ló dạng. Sự náo nhiệt của Las Vegas hôm nay càng được nhân lên gấp bội. Thực ra thì không khí ở đây cũng đã nhộn nhịp, sôi nổi từ hồi tuần trước. Các khoản cược dồn dập đổ về. Lúc đầu, nhà cái đặt cửa cao hơn cho Dracula, đến những đặt 20 ăn 1, nhưng có lẽ do sự tác động của truyền thông và niềm tin về vị anh hùng tái xuất giang hồ để chiến đấu cho danh dự loài người, đến hôm nay, tỉ lệ cược cho Bobby thắng gần như đã là 1 ăn 1. Mọi người thì cứ bàn tán, còn với Bobby, ngày như dài bất tận.

thật khổ thân Fishy!

Ai cũng biết rằng “kẻ-đó” là một nhân vật về đêm trăm phần trăm. Bá tước Dracula chỉ chơi cờ khi hoàng hôn đã sập xuống. Hắn tuyên bố rằng ánh mặt trời làm hắn bị mất tập trung, và không tốt cho làn da…

Và giờ thì…

Nắng ấm xa dần… rồi…

Bobby nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ phòng mình. Trái tim ông cảm thấy nặng trĩu vì hành động mà mình sắp phải thực hiện. Trong vòng một tiếng, hoặc có khi là ít hơn, Bobby sẽ chơi ván cờ cuối cùng của cuộc đời mình. Và trong ván cờ đó, Bobby phải đóng vai người rơm, bất động và ngu muội hệt như những nạn nhân của bá tước Dracula trên bàn cờ từ trước đến giờ. Cũng như họ – những kỳ thủ trước đó đã anh dũng đứng lên tuyên chiến – Bobby sẽ nhận phần thua thê thảm và lui dần vào quên lãng. Trước kia, người ta ca tụng ông như niềm hi vọng cuối cùng, dám đứng lên chống lại bóng tối. Rồi chỉ sau ván đấu này thôi, nhân loại thậm chí sẽ quên đi là ông đã từng tồn tại. Thật đáng buồn thay…

Chợt, ngoài cửa phòng vọng lại ba tiếng gõ cửa. Bobby hỏi: “Ai đó, có việc gì vậy?”

“Thưa ngài Ficshiiy, quảng lý khách sạn có đôi lời, mún nhờ chún toi chuyển đến ngài.” – Đó là một giọng nói đặc sệt chất Italy. Bobby tiến lại, nhìn qua khe ổ khóa. Bên ngoài là 2 người đàn ông to con đội mũ phớt, mặc áo đen. Khi Bobby mở khóa và chuẩn bị mở cửa, thì một trong 2 người đàn ông xông vào một cách thô bạo và đẩy Bobby ngã.

“Hey! Mấy người làm cái quái gì thế???”

“Im lặn và ngồi xún.” Người đàn ông to con hơn nói – bằng giọng bình tĩnh nhưng đầy dữ tợn. Tay hắn chỉ vào chiếc ghế bành trong phòng. Bobby hiểu rằng không nên kháng cự tay cô hồn này, thế nên ông miễn cưỡng bò dậy và ngồi vào ghế. Gã đàn ông còn lại, đã nhanh chóng đóng cửa phòng lại từ lúc nào, và đứng nhìn một cách lãnh đạm, như thể việc này đã diễn ra đến hàng ngàn lần trước mắt gã. Rồi, gã bắt đầu cất giọng:

 “Ngài Fishy, tôi tên là Clemenza. Và chàng trai này là một người bạn thân, Tesio. Ông chủ của chúng tôi là Bố già (trong trường hợp bạn không biết, Godfather là trùm mafia khét tiếng). ông ấy muốn gửi đến ngài lời chúc, lời chào nồng hậu nhất. ông chủ ước ngài sẽ có thật nhiều may mắn trong trận đấu tối nay.”

“Okay, okay. Tôi đã nhận được lời chúc.” Bobby ngắt lời. “Xin hãy nói lại với ông chủ của anh là tôi rất trân trọng sự ưu ái mà ông ấy dành cho tôi. Tôi sẽ làm tốt nhất có thể, được chưa? Bây giờ, làm ơn hãy đi khỏi, tôi cần phải chuẩn bị cho ván cờ. An với chả ninh… tệ hại đến thế là cùng”. Bobby định đứng dậy, nhưng bị đẩy xuống ghế trở lại dễ dàng như một chú búp bê.

“Ngài không hiểu rồi, Mr. Fishy. Ông chủ chúng tôi đưa ra một đề nghị mà ngài không thể chối từ. ông chủ đả đặt cược hàng tấn đô la cho ngài. Nếu ngài thắng, chúng ta sẽ là một đại gia đình hạnh phúc và giàu sụ. Nhưng…”

“Nhưng nếu tôi thua thì sao?”        

“Là vây nè thưa ngài Fishy. Ông chủ không thích cảm giác bị thất vọng. ông ấy ghét những kẻ thua cuộc. ông ấy thực sự rất ghét. Vì vậy, đừng chỉ cố gắng hết sức. Như thế thôi là không đủ. Hãy đảm bảo rằng ngài sẽ chiến thắng cái thứ hút máu đó.”

“Thế nhỡ tôi không thắng nổi thì sao?”

“Thế thì, ngài Fishy à, tôi e rằng ngài sẽ phải đi ngủ cùng với lũ cá.”

Bobby không cần phải có ai đó giải thích cho ông hiểu điều đó nghĩa là gì.

hình ảnh bài viết Câu chuyện hư cấu về tình thế tiến thoái lưỡng nan của Fishy
Ngủ cùng với lũ cá!

Bobby thấy uất nghẹn, nhưng chỉ có thể im lặng. Clemenza hướng ra cánh cửa Tesio vừa mở ra. Trước khi rời đi, hắn ngoái lại, nhìn Bobby thêm một lần và nói bằng một giọng điệu sầu thảm, ra chiều cảm thông: “Tôi hi vọng rằng ngài hiểu, Mr.Fishy. đây chỉ là việc làm ăn chứ không hề có tính cá nhân gì đâu nha” (không phải vì tôi ghét mà đi làm khó ngài đâu).

2 gã đàn ông bước ra ngoài sảnh và đóng cửa lại.

Bobby vẫn ngồi yên như dính chặt vào chiếc ghế. Sao lại khổ thân thế này.. Bất kể bây giờ Bobby có làm gì cũng không thể thoát được. Nếu địch thắng, Dracula sẽ hỏi thăm. Nếu như thua, Bố già sẽ săn đuổi, và với thế lực của Mafia, Bobby biết rằng mình có chạy đằng trời cũng không thoát. Nếu chơi để hòa thì còn khủng khiếp hơn vì chọc giận cả Bố già và Dracula. Bobby thậm chí còn không dám nghĩ đến viễn cảnh nào sẽ xảy đến cho mình sau đó. Bobby muốn chạy trốn, nhưng biết phải chạy đâu đây… ông đứng dậy và lê bước ra thang máy như một xác chết. Bobby ước gì mình có thể đi mãi mà không đến được Hội trường thi đấu, chỉ ở bên dưới vài tầng…

Mr.Fishy từ từ tiến vào hội trường, giữa hàng hàng tiếng vỗ tay từ khán giả cuồng nhiệt.

Thế nhưng trong tâm trí, Bobby không còn tự thấy mình là võ sĩ giác đấu vĩ đại trên bàn cờ – như mọi người đang ca tụng. Túng quẫn và bối rối, Bobby chỉ thấy mình như một chú cừu sắp sửa bị làm thịt đến nơi. Dracula đã ngồi sẵn ở bàn thi đấu, nhìn chằm chằm vào nhà cựu vô địch đang bước tới. Trước khi ngồi xuống, Bobby vươn ra bắt tay đối thủ như một thói quen. Dracula từ chối đưa tay bắt lại, thay vào đó, hắn bấm đồng hồ. Một sự im lặng chết chóc bao trùm khán phòng thi đấu. Trận đấu được mong chờ nhất của thế kỷ đã bắt đầu.

hình ảnh bài viết Câu chuyện hư cấu về tình thế tiến thoái lưỡng nan của Fishy

Bobby chơi quân Trắng, vì Dracula thích màu đen, và trước giờ hắn chỉ chơi quân đen. Như mong đợi, Bobby bắt đầu bằng nước đi 1.e4 và Dracula đáp trả bằng 1…c5 ngay tức thì. Phòng thủ Sicilian! Đây là biến khai cuộc ưa thích của Bobby, nhưng trong đêm nay, ông thấy không có một chút hứng thú nào cả. Cái tên biến khai cuộc làm Bobby nghĩ đến… Bố già.

Ván cờ diễn ra thật kỳ lạ, khiến hết thảy khán giả đều ngẩn người ra – không hiểu gì sất. Trong một thời điểm, Trắng thí hết chốt một cách hung hăng bất chấp để Vua bị hở bung nóc. Rồi khi Dracula tấn công, Bobby phòng thủ như một vị thần, thoát khỏi những màn vây bắt, đe dọa chiếu bí một cách ngoạn mục. Dracula phát bực, vì hắn không mong đợi sự kháng cự kiểu đó từ đối thủ. Bá tước dơi bèn rít khẽ lên, và tích cực Vua, đưa thẳng qua lãnh địa của Trắng, như thể khiêu khích Bobby cứ thử chiếu bí xem. Bobby quả thực là không thể quyết định xem mình nên làm gì. Ông cứ đưa tay thực hiện nước đi theo bản năng.

Ván cờ giờ đã vượt hơn bốn mươi nước. Không nghi ngờ gì nữa, đây là ván đấu lâu nhất mà bá tước từng chơi với con người. Bobby có thể nhìn thấy đối thủ của ông đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Ván cờ phải kết thúc thôi, một cách nào đó. Và giây phút ngắn ngủi này, mạng sống của ông cũng sẽ ra đi… Bobby nhìn bàn cờ một lần cuối, ngắm nghía vị trí của từng quân, giống như đang thầm nói lời tạm biệt cuộc sống với chúng, vì chẳng ai khác hiểu được… Bobby vẫn do dự. Thật ra thì, ông đã vài lần bỏ qua cơ hội để chiến thắng sớm. Ngay cả trong tình thế đang diễn ra trên bàn cờ này, Bobby cũng nhìn ra được rất nhiều cách để đánh thắng.

Nhưng…

Khoan, chờ một phút!

Cái gì thế này?!?

Bobby tự hỏi mình, chờ một phút và chỉnh sửa tư thế ngồi cho ngay ngắn trở lại. Có thể nào chăng??? Bobby nhìn trân trối vào bàn cờ. Ông không thể nào tin được cơ hội mà mắt ông đang nhìn thấy. Lần đầu tiên trong ngày hôm đó, Bobby mỉm cười. Rồi ông thực hiện nước đi.

Bobby đã trông thấy điều gì?

Hãy nhớ rằng:

  1. Nếu Trắng thắng, Trắng chết.
  2. Nếu Trắng hòa, Trắng chết.
  3. Nếu Trắng thua, Trắng cũng chết.
    Trừ phi… bạn có thể nghĩ đến điều mà Bobby Fishy đang nghĩ đến…

“Chiếu bí nhé”! Bobby hô lớn như để giải tỏa toàn bộ những căng thẳng đã phải chịu đựng. Đám đông vui mừng hò reo chúc tụng. Bố già cũng mừng rỡ ra mặt. Dracula từ nãy chỉ chằm chằn nhìn vào gương mặt Bobby như muốn hỏi “Sao nhà ngươi dám”. Rồi hắn bắt đầu cười lớn “Ngươi vẫn thua. Ngươi sẽ chết.”. Bobby lập tức đáp lại. “Không. Ngươi mới thua. Nhìn bàn cờ đi”. Dracula lúc này mới đảo mắt xuống bàn cờ, và sốc với những gì hắn nhìn thấy. Hắn hét lên thảng thốt “KHônngggg”. Thế cờ chiếu bí, nhưng ngạc nhiên hơn là tạo hình liên kết của các quân cờ đã vẽ nên dấu hiệu báo tử cho Dracula. Trong khoảnh khắc, hắn tan biến.

Và kể từ đó về sau, chẳng ai còn nghe tin tức gì về kẻ hút máu đáng sợ ấy nữa.

5 3 votes
Tặng sao khích lệ:
0
Mình sẽ rất vui nếu bạn để lại bình luận!x
()
x